Trước thời điểm này bạn là người như thế nào? Hãy kể cho tôi và mọi người cùng biết!
Với tôi, trước khi làm hiệu trưởng một trường chất lượng cao của huyện và giờ đây là một trưởng phòng giáo dục “hẳn hoi” tôi đã từng là một kẻ nghiện ….game. Tôi nói thật và bây giờ tôi kể mọi người nghe câu chuyện của tôi.
Tôi biết đến máy tính rất là muộn (năm 2003), lúc mà tôi chưa biết đến máy tính là cái gì thì các đồng nghiệp và bạn bè của tôi họ đã tinh thông, nhìn cách mà họ gõ vào các con số trên cái hình chữ nhật bằng nhựa đặt trên mặt bàn (sau này tôi biết nó là bàn phím) và mỗi lần gõ là có một con chữ nhảy lên một cái màn hình giống như là có phép thuật đã làm tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, trong lòng đầy thán phục. Cái máy tính đó đã làm cho tôi tò mò, từ đó trở đi trong đầu tôi luôn nghĩ cách “chiếm” bằng được cái máy này, rồi đến một ngày không nhịn được nữa tôi đành phải “cắm” cái chứng minh thư vào ngân hàng để vay 2 triệu rưỡi và nhờ anh Hưng (nay là cán bộ xã Tráng Liệt người tôi rất ngưỡng mộ về khả năng sử dụng máy tính của anh ấy lúc bấy giờ) đi Hà Nội mua hộ cho cho cái máy tính.
Tôi nhớ như in cái ngày nhờ người mua máy tính. Anh ấy phóng xe đi Hà Nội (cách nhà tôi 50 km) lúc 7 giờ thì sau đó mới 30 phút tôi đã ra ngồi đầu cầu Sặt trực sẵn để đón anh ấy về, cảm giác đợi để được nhìn thấy máy tính không khác một đứa trẻ mong mẹ đi chợ mua quà. Cứ như vậy, tôi ngồi tại đó chờ đợi từng phút, từng giây…và đến tận 19 giờ 45 phút anh ấy cũng mang máy về cho tôi. Lần đầu được sở hữu một món đồ công nghệ cao trong lòng không tránh khỏi sự hồi hộp. Tôi lượn vòng quanh cái máy tính Dell (hàng bãi) không biết bao nhiêu lượt đến nỗi chóng cả mặt, tôi không dám sờ vào máy vì trước khi lắp xong máy ra về anh ấy còn nhắc vọng lại “nếu anh sờ nhiều sẽ làm cho máy nó treo”, lúc ấy tôi chẳng biết máy tính treo là gì mà chỉ nghĩ rằng máy treo chắc nó nguy hiểm giống như quả bom sắp bị nổ.
Những ngày tiếp theo, tôi sống trong hạnh phúc, lúc ăn lúc ngủ và cả trong giấc mơ đều có hình ảnh cái máy này… Mỗi khi có thời gian rỗi là tôi mở máy ra để ngắm và chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng cũng may, tôi có nhiều học trò đi theo lĩnh vực Công nghệ thông tin nên chúng tư vấn cho thầy đi theo hướng lập trình (lúc ý tôi có biết lập trình là cái con khỉ gì đâu) nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ am hiểu.
Tôi hỏi chúng nó: Học lập trình dễ không các em?
Học trò nói: Dễ lắm thầy ạ, thầy dạy môn toán thì môn Tin học và lập trình sẽ không làm khó thầy đâu.
Nghe chúng nói thế tôi cũng thấy tự tin và chẳng phải đợi lâu, mấy ngày sau tôi nhận được tài liệu từ phía học trò, hí hửng tưởng ngon ăn tôi mở tài liệu nhưng mở ra mới biết là toàn đề thi Tin học quốc tế, tôi cũng đọc nhưng chẳng hiểu gì không khác nào đứa trẻ chưa đi học lớp 1 nhưng đã phải đọc sách ôn thi đại học.
… Nhưng cũng đúng như đám học trò cũ nhận định, do tôi có tí chất toán nên những kiến thức về tin học và ngôn ngữ lập trình Pascal với tôi quá là đơn giản. Các câu lệnh ban đầu trong ngôn ngữ ấy chỉ mấy buổi ngồi tự học là tôi xử lí ngon lành. Trong đầu tôi lúc đó nghĩ rằng lập trình với mình dễ như trở bàn tay…. Nhưng đó chỉ là mấy chương đầu mà thôi, bước sang các chương tiếp theo liên quan đến kiến thức như con trỏ, bản ghi và đồ hoạ trong lập trình Pascal tôi đọc mãi mà chẳng hiểu tí gì bởi vì thời điểm đó với tôi: Không thầy, không sách, không internet và cũng chẳng có cụ Gu Gồ bên cạnh, cảm giác tự học của tôi như đang dần bước vào con đường cụt, tôi mò mẫm mãi mà chẳng tìm được đường ra, gặp ai có tí về công nghệ tôi đều hỏi và đều nhận được cái lắc đầu, từ đó tôi chán nản quay ra thử chơi game xem sao.
Đầu những năm 2000, game trên máy tính rất đơn giản bởi vì chỉ là những game offline như: Beach head 2000, trò chơi Đế chế, Đặt bom, Cứu công chúa… tuy là game offline nhưng tại thời đó những nhà phát triển game họ cũng đã rất “thâm” ở chỗ để cuốn hút người chơi, họ làm game đi từ mức độ rất dễ và khó dần lên, game tôi đã từng chơi không có chức năng tạm dừng nên người chơi phải chơi liền một mạch (không được phép dừng lại kể cả đến giờ ăn) trong quá trình chơi nếu bị “hết máu” hoặc “mất mạng” thì phải chơi lại từ đầu. Có những game muốn về đích thì phải thức dạy và chơi từ sáng sớm, chuyện chơi qua hơn 12 giờ đêm là bình thường, dù mất rất nhiều thời gian và công sức chơi game nhưng chẳng lần nào tôi về được đến đích (sau này tôi mới nhận ra một điều cực kì nguy hiểm trong game đó là game bao giờ cũng chỉ có điểm đầu nhưng không có điểm cuối)…
Game đã làm tôi quên luôn tự học lập trình, quên luôn cả công việc hàng ngày, cuộc sống gia đình bị xáo trộn, việc bỏ bữa ăn là chuyện nhỏ, tôi còn bỏ quên luôn cả các buổi dạy thêm…Nhiều lúc, trên lớp đang giảng bài mà đầu lúc nào cũng nghĩ đến game, cầm phấn lẽ ra để vẽ hình thì nhưng lại gõ cộc cộc vào bảng giống như gõ phím chơi game…chất lượng các tiết dạy giảm sút kinh khủng…
Rồi một ngày nếu không có sự tài ba của bác tài xế xe tải cộng thêm con xe wave Tàu cũ rích tốc độ con rùa của tôi thì giờ đây tôi cũng đang làm thư kí cho Diêm Vương dưới Âm phủ rồi. Chả là, hôm đó khoảng 11 giờ trưa tôi có việc ra thành phố, đến Quốc lộ 5 trước cổng công ty Ford, vì mải mê nghĩ về game, chính xác hơn là đang nghĩ cách làm thế nào để cứu công chúa trong một tựa game thì nghe tiếng phanh xe ô tô xé rít ngang tai, ngẩng mặt lên trước mặt tôi là 1 cái xe tải, tim tôi lúc ấy như sắp nổ tung, đầu óc vô cùng hoảng loạn, chân tay bủn rủn, mọi người đi đường thấy thế vây vòng quanh và nghĩ tôi sắp toi rồi. Tôi còn nhớ mặt ông tài xế lúc ấy cũng tái mét và nói với mọi người rằng “thằng này nó muốn tự tử hay sao bà con ạ” ông tài xế lúc đó cũng chẳng ngờ tôi đang nghĩ về game nên đã tự lao thẳng xe vào ô tô của ông ấy giống như một kẻ đang chán sống và muốn chết. Cũng phải sau đó hàng tiếng đồng hồ và tĩnh tâm được, tôi mới lò dò từng bước để về được đến nhà.
Chính lần chết hụt ấy đã giáng một đòn rất mạnh vào tâm lí và suy nghĩ của tôi, tôi nhận thấy game nó cực kì nguy hiểm cho bản thân, game đã làm đảo điên cuộc sống thậm trí huỷ hoại tư duy, tôi nhận thấy rằng: ai đã nghiện game sẽ khó từ bỏ được nếu không có một ý trí và sự quyết tâm cao. Game có một tác hại vô cùng to lớn, sau này tôi cũng có một số học sinh (thuộc đội tuyển toán do tôi bồi dưỡng) trước kia các học rất giỏi và thông minh là niềm tự hào của tôi và gia đình nhưng vì mải chơi game mà đã không qua được năm cuối của các trường đại học từ đó cuộc đời trở các em lên bi đát.
Cũng sau lần đó, tôi đã xoá sạch các game đã cài đặt, fomat lại máy tính và quyết tâm tự học tiếp phần lập trình dang dở, cuộc sống và công việc dần dần trở lại bình thường. Sự quyết tâm cao đã giúp tôi chiến thắng, những nội dung khó nhất mà tôi đã bỏ dở trong ngôn ngữ lập trình cơ sở Pascal nay tôi đã vượt qua một cách ngoạn mục. Trên đà chiến thắng Pascal, tôi chuyển sang các ngôn ngữ lập trình khác như fox, vb, C# , ngôn ngữ trong bộ Visual Studio và các ngôn ngữ lập trình cho di động … mọi cái trở lên thật dễ dàng với tôi. Từ một người đến với lập trình với hai bàn tay trắng vì không thầy dạy, không sách, không tài liệu, không có internet cộng thêm bệnh nghiện game, nhưng giờ tôi đã cho ra được nhiều sản phẩm từ tin học và cũng kiếm được rất nhiều tiền từ đó (có thời gian tôi sẽ kể mọi người nghe việc làm ra các sản phẩm đó như thế nào)
Trở lại việc nghiện game, dù bây giờ tôi không còn chơi game nữa nhưng mỗi lần nghĩ về nó tôi vẫn sợ đến nổi da gà. Ngày xưa tôi chơi game offline nguy hiểm 1 thì ngày nay bọn trẻ chơi game online nguy hiểm 10, trước kia chơi game chỉ mất thời gian và bào mòn đầu óc thì game bây giờ tác hại của nó gấp ngàn lần. Game bây giờ còn làm cho con người ta dễ nghiện hơn game ngày xưa mà khi đã nghiện rồi thì rất khó mà từ bỏ. Game xưa chơi không mất tiền nhưng game bây giờ không phải mất ít tiền mà còn mất rất rất nhiều tiền, chuyện mất tiền trăm triệu đến tiền tỉ là chuyện bình thường. Để chơi game online bây giờ, muốn đạt được trình độ cao người chơi không những phải mất rất nhiều thời gian, phải luyện những kĩ năng kĩ sảo mà còn dùng tiền thật để mua thêm thẻ nạp vào tài khoản của mình trên game, lúc đầu cũng chỉ cần nạp dăm ba nghìn nhưng muốn vào sâu trong game càng phải nạp nhiều và nạp rất nhiều và không biết bao nhiêu cho đủ…Nguy hiểm hơn thế nữa, trên game còn có những nội dung tổ chức bán đồ, bán vũ khí, bán tư trang cho các nhân vật trong game bằng tiền ảo sau đó quy ra bằng tiền thật, chuyện vay mượn tiền trong thực tế như thế nào thì trong game như thế, để mọi người dễ hình dung tôi nói thế này: Ngoài đời cho vay tín dụng đen như thế nào thì trong game cũng vay trả như vậy…Chính vì vậy có những gia đình quanh năm làm nông, dành dụm nuôi con ăn học đại học nhưng đã phải tan gia bại sản vì con học chơi game trên Hà Nội nhưng bố mẹ ở nhà bị xã hội đen đến đòi nợ…
Là một người đã từng trải qua những ngày tháng tồi tệ về chơi game, chính vì vậy mong muốn mọi người đang nghiện game hãy tỉnh ngộ càng sớm càng tốt và hãy nhìn về tương lai về gia đình và những người thân. Những ai đang chơi game đừng bao giờ biện minh với người thân rằng “vừa học vừa chơi để giải trí” mọi người có tin cái biện minh đó không? Riêng tôi, tôi chẳng tin cái giải trí bằng game mà không bị nghiện vì trước kia tôi cũng suýt chết vì cái giải trí đó rồi. Tôi khuyên mọi người đang chơi game muốn có tương lai tốt đẹp, muốn học giỏi, muốn có nhiều tiền… hãy đưa tay vào nút Enter để xoá hết các tài khoản game của mình, hít một hơi thật sau đó thở phào nhẹ nhõm...
0 Comments
Đăng nhận xét